Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Nhóc hãy đợi anh


Phan_12

Hiểu Hân và Mai Phương về đến nhà thì trời đã tối. Hiểu Hân thay quần áo ở nhà sau đó mang đồ ăn vào bếp nấu. Mai Phương ở phòng ngoài ngắm những bức tranh treo trên tường miệng không ngớt cảm thán

“Cậu mở phòng tranh được rồi đấy, nhiều bức đẹp quá”.

Một lát sau Hiểu Hân mang hai phần cơm rang thập cẩm ra, cô mở tủ lạnh lấy thêm hai lon nước ngọt.

“Ra đây ăn đi, ngắm không no được đâu.”

“Ah! Thơm quá. Tớ ở nhà toàn được mẹ nấu cho thôi chẳng đảm được như cậu đâu.”

Nghe đến mẹ Hiểu Hân lại trợt buồn, Mai Phương không hề biết hoàn cảnh của Hiểu Hân nên không nhận ra nét buồn trong đáy mắt bạn.

Ăn xong Mai Phương nhận nhiệm vụ rửa bát, Hiểu Hân cũng không cản để cô bạn thấy tự do và thoải mái ở nhà mình.

Mai Phương dọn xong liền đi khám phá tiếp các phòng của nhà Hiểu Hân sau đó cả hai ra ban công ngồi hóng gió.

“Cậu ở đây một mình không sợ hả?”

Hiểu Hân lắc đầu thay cho câu trả lời.

“Tớ mà ở đây một mình trong căn nhà rộng như vậy tớ chết khiếp mất, nhất là trong bóng tối mấy bức tranh kia thật là sợ. Như cảnh trong liêu trai chí dị ý” Nói đến đây Mai Phương cũng rùng mình.

Hiểu Hân đưa lon nước ngọt lên uống, buồn cười với trí tưởng tượng của cô bạn. Sau đó nghĩ một lúc Hiểu Hân thấy trong đầu của mình đang le lói một ý tưởng, ý tưởng ngày một rõ ràng hơn. Hiểu Hân mỉm cười quay ra ôm trầm lấy Mai Phương.

“Cảm ơn cậu đã cho tớ một ý tưởng tốt.”

Mai Phương đẩy Hiểu Hân ra, trong mắt nhìn Hiểu Hân đầy dấu hỏi. Cô gãi đầu suy nghĩ “câu mình nói thì có ý tưởng gì nhỉ?”

Chương 33

Trưởng phòng Tuấn Cảnh đi ra từ phòng giám đốc. Anh đưa mắt tìm vị trí bàn làm việc của Hiểu Hân, thấy Hiểu Hân đang ngồi vẽ anh liền đi xuống.

“Hiểu Hân!”

Hiểu Hân nghe thấy có người gọi liền ngẩng lên.

“Giám đốc Mike tìm em có việc đó.”

“Vâng! Em vào ngay ạ.”

Hiểu Hân uông bút vẽ, rút giấy ướt ra lau tạm tay sau đó tiến đến phòng giám đốc Mike.

Vào bên trong phòng, cô không chỉ thấy Mike mà còn bà Nguyễn Khê cũng đang ở đây.

“Cháu chào cô!” Hiểu Hân lễ phép.

Bà Nguyễn Khê gật đầu sau đó chỉ Hiểu Hân ngồi xuống ghế bên cạnh mình.

Hiểu Hân ngồi xuống, hướng anh mắt nhìn Mike hỏi

“Giám đốc cho gọi tôi có việc gì cần phân phó ạ!”

Mike ngồi đối diện đẩy bản phác thảo về phía Hiểu Hân.

“Tôi với chị Nguyễn Khê đang nói về bản phác thảo của em.”

“Cô có thể giải thích ý tưởng của bản phác thảo này.” Bà Nguyễn Khê đưa mắt sang hỏi Hiểu Hân.

Hiểu Hân nhìn bản phác thảo của mình sau đó trình bày.

“Thưa cô, chủ đề cô đưa ra nói về một lễ hội truyền thống của phương Tây. Trong lễ hội này mọi người đều hóa trang thành các nhân vật siêu nhiên, ma quái hoặc phù thủy. Hiện nay thì lễ hội này đã du nhập vào các nước Châu Á như một lễ hội văn hóa. Cháu nghĩ các nước Châu Á tuy không có hình ảnh đặc trưng cho lễ hội như phù thủy của các nước phương Tây, nhưng Châu Á cũng có một số hình ảnh nhân vật truyền thuyết đặc trưng. Cháu đã từng đọc bộ truyện Liêu trai trí dị, trong bộ truyện đó các nhân vật yêu quái là hồ ly tinh được viết rất nhiều. Cháu thấy nhân vật đó được miêu tả rất đẹp, rất ma mị nên cháu mới có ý tưởng dùng hình ảnh nhân vật đó thay cho hình ảnh phù thủy như truyền thống phương tây. Cháu muốn trang bìa tạp chí lần này mang chút hơi thở ma quái phương Đông.”

Bà Nguyễn Khê nghe Hiểu Hân trình bày rất lấy làm hài lòng, bà quay sang nhìn Mike nói.

“Trong các ý tưởng, tôi khá hài lòng với ý tưởng cô gái này đưa ra. Mike, cậu có thể tạm thời cho tôi mượn cô gái này trong mấy hôm không?”

“Chị hôm nọ đã chiếm dụng chất xám một nhóm của tôi, bây giờ lại định chiếm dụng cả người của tôi nữa. Vụ này tôi lỗ quá!” Mike cười nói.

“Cậu đừng kêu lỗ, lãi với tôi. Một lỗ của cậu, mười lãi tôi nộp cho bà xã cậu, buôn lỗ vốn nhỉ.” Bà Nguyễn Khê trách đùa Mike, sau đó bà quay ra nhìn Hiểu Hân nói.

“Ta muốn ý tưởng đó không phải chỉ trên giấy. Chiều nay cháu sang gặp thư ký của ta để triển khai công việc ngay nhé.”

“Vâng! Không có vấn đề gì nữa, sau xin phép ra ngoài trước.” Nói rồi Hiểu Hân đứng dậy cúi đầu chào bà Nguyễn Khê và giám đốc Mike sau đó đi ra.

Hiểu Hân vừa ra khỏi phòng đã bị mọi người trong nhóm túm lấy, ấn xuống ghế ngồi tại bàn làm việc của Phan Linh dò hỏi.

“Sao rồi?”

“Bà Nguyễn Khê chọn ý tưởng của em cho chủ đề số báo.”

“Ah! Hoan hô, chúc mừng em nhé. Được tổng biên tập Nguyễn Khê chọn thì không phải tầm thường đâu”. Mọi người thực tâm vỗ tay chúc mừng Hiểu Hân.

“Em cảm ơn mọi người đã động viên” Hiểu Hân cảm thấy vui mừng khi được mọi người công nhận.

_o0o_

Buổi chiều Hiểu Hân lên tầng tìm thư ký tòa soạn để nhận công việc.

“Chào chị! Em là Hiểu Hân.”

“Chào em! Chị tên Thanh Ngân”

Thanh Ngân khá ngạc nhiên khi thấy Hiểu Hân, mặc dù đã được tổng biên tập dặn dò nhưng Thanh Ngân không ngờ cô gái mình phải tiếp trẻ như vậy. Thanh Ngân thu dọn giấy tờ trên bàn sau đó cầm một tệp hồ sơ đứng lên đi về phía Hiểu Hân.

“Đi theo chị! Chị sẽ đưa em đi gặp mấy người.”

Hiểu Hân đi theo Thanh Ngân sang một phòng khác. Căn phòng Hiểu Hân tới là một phòng họp nhỏ với một chiếc bàn bầu dục dài. Lúc cô và Thanh Ngân vào chưa có ai. Thanh Ngân bảo cô ngồi xuống đợi. Thanh Ngân ra ngoài một lát sau đó quay lại với khay trà trên tay, chị đưa một cốc cho Hiểu Hân sau đó đặt các cốc còn lại cho các chỗ ngồi đối diện.

Một lát sau cửa mở ra có ba người đàn ông bước vào, Hiểu Hân định đứng dậy chào cho phải phép lịch sự thì bị ngăn lại.

“Em gái đừng khách sáo, cứ ngồi đi.” Một người trong số họ nói.

Họ tiến tới ngồi đối diện với Hiểu Hân và Thanh Ngân. Sau đó Thanh Ngân mỉm cười giới thiệu.

“Giới thiệu với em đây là nhiếp ảnh gia Lâm Hùng” Thanh Ngân đưa tay hướng về người đàn ông có mái tóc để hơi dài, phong cách ăn mặc thoải mái với áo phông quần jean. Điểm đặc biệt trên người anh ta đó là hình xăm khá to ở một bên cổ.

“Còn đây là chuyên gia trang điểm Nghiêm Thuận”. Thanh Ngân đưa tay sang người đàn ông có đôi mắt một mí dài, nhưng khá đẹp trai.

“Và đây là stylist Tuấn Bin” Thanh Ngân chỉ về một người đàn ông có phong cách ăn mặc khá dị nhưng rất thời trang.

“Em gái nhỏ bé này là Hiểu Hân, người sẽ hợp tác với các anh lần này”.

Sau lời giới thiệu của Thanh Ngân, Hiểu Hân cúi nhẹ đầu chào ba người đối diện.

“Chào các anh, rất mong được các anh chỉ bảo!”

“Em gái là người đã nghĩ ra ý tưởng này sao?” Tuấn Bin cầm bản phác Thảo của Hiểu Hân. Bên cạnh Nghiêm Thuận cũng nghiêng đầu sang ngó.

“Dạ! Em mới chỉ phác thảo ý tưởng nên không có kinh nghiệm thực tế”. Hiểu Hân nói ra suy nghĩ của mình.

“Ý tưởng của em rất hay, anh thích nó. Về trang phục tông màu anh nghĩ nên chọn màu đen để bám sát chủ đề gốc. Nhưng anh nghĩ phải có thêm màu sắc khác mới đánh mạnh vào thị giác người xem” Tuấn Bin nhìn bản vẽ vẫn thấy phân vân.

“Em vẽ bằng chì nên phần mái tóc của nhân vật chưa thể hiện rõ. Thực ra mái tóc đó em muốn nó có màu bạch kim hoàn toàn. Phần đuôi phía sau của hồ ly cũng là màu bạch kim” Hiểu Hân miêu tả ý tưởng của mình.

Nghiêm Thuận suy nghĩ trong đầu một lát sau đó mắt sáng lên.

“Màu tóc trắng rất tốt. Tôi đã có ý tưởng trang điểm khuôn mặt thế nào rồi.”

Lâm Hùng ngồi khoanh tay im lặng từ nãy giờ, anh vươn tay giật lại bản vẽ từ tay Tuấn Bin nhìn. Anh nhìn một lát sau đó ném bản thảo xuống nói với Thanh Ngân.

“Chọn người mẫu đi, sau đó chuyển qua cho tôi duyệt”.

“Người mẫu đã được chọn rồi.” Thanh Ngân nói.

Lâm Hùng nghe vậy nhướn một bên mày tỏ vẻ không hài lòng. Nghiêm Thuận cũng khá ngạc nhiên đưa mắt ngầm hỏi Thanh Ngân.

Thanh Ngân cười ái ngại bất đắc dĩ nói.

“Cái này là do tổng biên tập đã chọn trước rồi”

“Sao lại có tiền lệ vậy? Ai mà tổng biên tập lại ưu ái thế?” Tuấn Bin cũng thắc mắc.

Thanh Ngân suy nghĩ sau đó ngần ngừ giải thích.

“Tôi nghe nói cô Nguyễn Khê cũng vì nể tình cô Thùy Anh nên mới làm vậy. Người mẫu bìa số này sẽ là cô Angela Phạm. Cô ta hiện nay cũng là người mẫu, diễn viên mới khá nổi đó”

“Nổi cũng là do bệ phóng tốt thôi, cô ta chảnh chết đi được.” Nghiêm Thuận lắc đầu khi nói tới.

“Thôi! Sếp quyết rồi, cũng chẳng thay đổi được gì. Mà chảnh kiểu gì chúng ta chẳng gặp qua. Chúng ta cứ hoàn thành tốt là được.” Tuấn Bin nói xong ngưng một lát nhìn Thanh Ngân và Hiểu Hân nói “Xong việc rồi đúng không? Anh xin phép đi trước nhé!”

Không chỉ Tuấn Bin, hai người còn lại cũng lục đục rời khỏi phòng. Hiểu Hân ngồi lại, tay nâng cốc trà lên uống trong đầu lởn vở về cái tên Angela Phạm mà không thể nhớ ra.

_o0o_

Hiểu Hân xong việc, cô chào tạm biệt Thanh Ngân sau đó dời đi. Đứng chờ thang máy cô ngó đồng hồ trên điện thoại, cũng gần đến giờ về nên Hiểu Hân tắt chế độ im lặng trên điện thoại.

“Ding”

Thang máy kêu lên sau đó mở cửa ra. Hiểu Hân bước vào sau đó nhấn số tầng, cửa thang máy đang khép lại bỗng bị mở ra do ai đó chặn tay lại. Người tiến vào khiến Hiểu Hân giật mình, trong lòng cô tự hỏi không hiểu anh ta tại sao lại đi ở thang máy này.

Anh ta một tay đút túi quần, một tay đưa ra bấm số tầng sau đó lại đưa tay vào túi quần đứng nghiêm chỉnh coi như không hề thấy Hiểu Hân.

Hiểu Hân cảm thấy may mắn khi chỉ phải chờ qua hai tầng là sẽ thoát khỏi cabin thang máy này. Số tầng Hiểu Hân cần xuống vừa nảy lên, cửa vừa mở Hiểu Hân đã vội vàng bước ra ngay lập tức. Người phía sau Hiểu Hân không có ý định xuống tiếp nên cũng bước ra. Hiểu Hân nghe tiếc bước chân phía sau tim bỗng thấy loạn nhịp.

“But if you wanna cry

Cry on my shoulder

If you need someone

Who cares for you

If you’re feeling sad

Your heart gets colder

Yes I show you what real love can do”

Tiếng chuông điện thoại như kéo tâm trạng của Hiểu Hân trở lại. Cô vội vã đưa máy lên nhìn cuộc gọi tới, là Ngọc Trúc gọi. Hiểu Hân ngần ngừ không muốn bắt máy, nghe điện thoại nơi đây thật không tiện chút nào. Cô liền đổi hướng rẽ vào cầu thang thoát hiểm để nghe máy.

“Alo! Em nghe đây”

“…” Tiếng đầu máy bên kia khá lớn khiến Hiểu Hân đưa máy ra xa.

“Chị à, em bận đột xuất nên không ra sân bay đón chị được. Em nhờ thầy em đi đón chứ có nhờ bạn trai chị đâu.”

“…”

“Đừng giở hơi, lên xe đi! Hai bác đang chờ chị ở nhà đó.”

“…”

“Phải! Em bán đứng chị đó. Coi như em trả thù chị vụ năm xưa. Coi như huề nhé”

“…”

“Bye!”

Hiểu Hân mỉm cười cúp máy.

Hiểu Hân không biết rằng khi nhạc chuông điện thoại vang lên, ai đó cũng đang sờ vào túi áo vest tìm kiếm. Khi Hiểu Hân mất dạng ở cầu thang thoát hiểm, anh ta đưa điện thoại lên nhìn ánh mắt sâu thẳm. Lát sau chiếc điện thoại đó cũng đổ chuông, giai điệu bài bát “Cry on my shoulder” cũng vang lên.

(Bài hát làm nhạc chuông này đã xuất hiện ở chương 17 rồi nhé! Bạn nào còn nhớ không? ^_^ )

“Nhưng nếu em muốn khóc

Hãy khóc trên vai anh

Nếu em cần ai đó

Quan tâm thật sự đến em

Nếu em cảm thấy buồn bã quá

Trái tim em lạnh cóng

Vâng, anh sẽ chỉ cho em

những điều tình yêu chân thật có thể làm”

Chương 34

Hiểu Hân phải tạm hoãn công việc trên phòng chế tác để cùng Tuấn Bin lo trang phục cho người mẫu. Trang phục này Tuấn Bin đã giao cho nhà thiết kế Huy Hoàng thực hiện, nhưng anh và Hiểu Hân vẫn phải túc trực ở xưởng may theo dõi tiến trình hoàn thành sản phẩm vì chiều đã phải mang về công ty cho người mẫu thử đồ trước.

Buổi trưa Hiểu Hân về công ty liền lao đến căng tin ngay vì đói.

“Cậu làm gì mà hai hôm nay chẳng thấy mặt mũi đâu thế?” Mai Phương nhìn vẻ mặt bơ phờ của Hiểu Hân nên quan tâm hỏi.

“Tớ xuống xưởng may có việc, đến giờ mới xong”

“Công việc của cậu thì liên quan gì đến xưởng may”. Mai Phương ngạc nhiên.

“Tớ được điều sang tạp chí MQ mấy hôm, mai là xong rồi.”

“Cậu làm gì ở MQ thế.” Mai Phương tò mò hỏi.

Hiểu Hân uống nước cho tiêu bớt thức ăn trong miệng rồi mới giải thích cho Mai Phương.

“Phác thảo của tớ được chọn làm ý tưởng cho trang bìa của tạp chí MQ số tới. Sáng mai bắt đầu chụp rồi.”

Mai Phương nghe vậy phấn khích reo lên.

“Ah! Tuyệt quá, chúc mừng cậu.”

“Cảm ơn!”

“Tớ có thể lên xem buổi chụp hình không?” Mai Phương phân vân hỏi.

“Để tớ hỏi giúp cậu” Hiểu Hân vỗ nhẹ vai Mai Phương.

Sau bữa trưa, Hiểu Hân lên phòng phục trang của tòa soạn tìm Tuấn Bin. Vừa đứng ngoài cửa đã nghe thấy tiếng vọng ra từ bên trong.

“Trang phục này là sao chứ, diễn tuồng à. Tôi không mặc đâu.”

“Đây là ý tưởng của chủ đề số báo, chị lên trang bìa của số báo đó nên trang phục này là bắt buộc.”

“Lại còn cái mớ tóc giả như cô hồn dã quỷ này nữa chứ. Đứa nào nghĩ ra cái ý tưởng này vậy?”

Hiểu Hân vào đến nơi thì thấy Tuấn Bin đang ngồi trên ghế xoay hướng mặt sang hướng khác với những người kia tỏ vẻ khinh không thèm nghe.

Cậu Phan Anh trợ lý của Tuấn Bin đang tranh cãi với một người trông nhìn chẳng ra nam cũng chẳng ra nữ. Bên cạnh đó là cô người mẫu Angela Phạm đang đứng khoanh tay, vẻ mặt phụng phịu.

“Ý tưởng này là của tôi.” Hiểu Hân lên tiếng, mắt nhìn thẳng về phía người cô người mẫu và cộng sự của cô ta. Đến lúc này Hiểu Hân mới nhận ra cô Angela Phạm đó chính là Lệ Chi, trong lòng Hiểu Hân than thầm trong lòng sao trái đất này quá nhỏ.

Lệ Chi nhìn người vừa bước vào sau đó mắt cô ta mở lớn, ngay sau đó cô ta trấn định nhìn Hiểu Hân cười khẩy.

“Hóa ra là mày, không ngờ mày lại làm ở đây”

Hiểu Hân nhìn nhưng không nói gì. Người cộng sự của Lệ Chi nhìn hai người, sau đó mắt hung dữ tiến về phía Hiểu Hân nói.

“Là ý tưởng của cô, cô có mắt không vậy. Angela của chúng tôi là siêu mẫu đó, bộ trang phục đó cố tình để làm xấu hình tượng của Angela mà”

Tuấn Bin từ nãy giờ im lặng nhưng vẻ chảnh chọe, phách lối của nhóm người này khiến anh phát cáu.

“Các cô là người mẫu, việc tôn trọng ý đồ của nhà thiết kế mà các cô cũng không có sao. Làm ăn kiểu thế mà đòi chuyên nghiệp hả?”

Tuấn Bin ngừng lại một chút sau đó nhìn thẳng mặt Lệ Chi mắng tiếp.

“Cô được chọn làm gương mặt trang bìa số báo tới, cô đã tìm hiểu xem chủ đề báo là gì chưa? Hay cô chỉ nghĩ đơn giản mang cái số đo ba vòng in lên mặt báo là được. Chủ đề này do tổng biên tập đã duyệt, cô không vừa lòng thì lên tìm tổng biên tập mà kêu ca”

Lệ Chi và người bạn đi cùng bị nói đến á khẩu, cô ta quay ra nhìn Hiểu Hân đầy căm tức sau đó quay người bỏ đi.

“Đi thôi, tao không muốn ở đây nhìn cái bản mặt đáng ghét này”

Lê Chi và bạn của cô ta vừa ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa nghe “Rầm”  như thể hiện nỗi bực tức của cô ta.

Tuấn Bin tiến về phía Hiểu Hân vỗ vỗ vai cô

“Có vẻ em gái nhỏ của tôi trước đây đã từng gây thù chuốc oán với cô ta thì phải”

“Em cũng vừa mới nhớ ra mình từng biết mặt cô ta” Hiểu Hân tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.

“Sư phụ, cô ta chưa thử đồ thì phải làm sao đây?” Phan Anh cầm bộ đồ lên nhìn Tuấn Bin hỏi.

Tuấn Bin quay lại lấy ngón tay chỉ vào bộ trang phục nói.

“Cậu chuẩn bị thêm nhiều kim băng vào. Ngày mai khi mặc đồ nhân thể châm cô ta vài phát cho tôi.”

Chỉ thị của Tuấn Bin khiến Phan Anh ôm bụng cười ngặt ngẽo. Hiểu Hân cũng buồn cười nhưng chỉ đưa tay lên chặn tiếng cười của mình lại.

_o0o_

Để chuẩn bị cho quá trình chụp ảnh nên Hiểu Hân và mọi người phải đến sớm hơn để chuẩn bị.

Nghiêm Thuận nhìn đồng hồ kêu ca

“Cô ta quên không đặt đồng hồ chắc, giờ này mà cũng chưa tới. Lát nữa Lâm Hùng đến mà phải đợi trang điểm, thể nào lão cũng gầm lên.”

Thanh Ngân bên cạnh cũng sốt ruột.

“Để tôi thử gọi lại lần nữa xem.”

Theo kế hoạch, người mẫu phải có mặt lúc 7h sáng để trang điểm và chuẩn bị trang phục, đến 9h sẽ bắt đầu chụp.

Mọi người đợi mãi đến 8h hơn Lệ Chi cùng người quản lý của cô ta mới có mặt. Tuấn Bin thấy vậy liền nói luôn.

“Thưa cô, cô đã đến chậm hơn một tiếng. Chúng tôi cũng rất bận, không thể vì một người mà lãng phí hơn một tiếng như vậy.”

Lệ Chi ngồi xuống bàn trang điểm, mặt kênh lên nhìn Tuấn Bin qua gương.

“Anh có biết dậy sớm mắt sẽ bị húp lên không. Tôi phải chờ ắt bớt sưng thì mới đến được chứ. Chụp một cái ảnh bìa thì mất bao thời gian chứ”

Tuấn Bin tức tối đến độ hay nắm tay siết mạnh lại. Nghiêm Thuận thấy vậy chạy đến kéo tay Tuấn Bin nói nhỏ.

“Anh nhịn đi, ra kia ngồi uống nước cho hạ hỏa. Để em làm cho nhanh, cứ ở đây cãi qua cãi lại bao giờ mới tiến hành được”.

Tuấn Bin kiềm chế lại sau đó ra ghế gồi đọc báo. Hiểu Hân thấy vậy liền đi pha thêm trà ọi người.

Ở máy pha trà Hiểu Hân nghe mọi người xì xầm to nhỏ.

“Cô ta đúng là chảnh mà”

“Người nổi tiếng nên chảnh thôi.”

“Cô ta nhờ có chị họ của mình quan hệ rộng với truyền thông nên mới nổi nhanh như vậy chứ đâu”

Hiểu Hân nhanh chóng pha tra sau đó dời đi, cô không ngờ lại có duyên nợ gặp lại cô ta ở đây như vậy. Hiểu Hân hy vọng cô ta không vì khó chịu với cô mà gây ảnh hưởng đến công việc.

Mãi đến 10h công việc chụp hình mới bắt đầu. Hiểu Hân không ngờ giám đốc Mike cũng xuống studio xem, anh cùng một người nữa mà Hiểu Hân không biết đang ngồi xem hình ảnh trực tiếp qua máy tính.

Lệ Chi sau khi trang điểm xong xuất hiện khiến ai nấy cũng trầm trồ khen ngợi. Khác với lo lắng của Lệ Chi, hôm nay dưới bàn tay phù thủy của Nghiêm Thuận và Tuấn Bin đã khiến cho cô ta như một người đẹp trong tranh bước ra.

Lâm Hùng tiến đến chỗ Lệ Chi đứng, anh đưa cho cô ta xem bản phác thảo nội dung và yêu cầu cô ta diễn.

Lệ Chi hết sức xinh đẹp bắt đầu uyển chuyển diễn lại các tư thế trong bản phác thảo.

Hiểu Hân nhìn mà khâm phục Lệ Chi, dáng người cô ta rất mềm mại, cô ta còn diễn thêm nhiều tư thế khác đẹp hơn so với bản phác thảo.

Chụp được một lúc, Lâm Hùng cho Lệ Chi nghỉ vì trang phục của cô ta khá nặng và dưới ánh đèn chụp Lệ Chi bắt đầu ra mồ hôi. Lâm Hùng tiến về chỗ Mike ngồi sau đó xem lại hình chụp trên máy tính.

“Hiểu Hân lại đây.” Lâm Hùng ngoắc tay gọi Hiểu Hân.

Hiểu Hân tiến đến, Lâm Hùng chỉ vào ảnh chụp trên màn hình.

“Em xem đi, có vấn đề gì không?”

Hiểu Hân xem từng hình một lướt qua, trong lòng có cảm giác thất vọng. Lúc nhìn bằng mắt thường trông rất đẹp, nhưng khi bắt hình lại không như mong đợi. Hiểu Hân cắn môi nói.

“Em cảm giác thiếu cái thần gì đó.”

“Không phải thiếu cái thần, mà là cô ta đang diễn gợi cảm quá mức. Em ra nói chuyện cho cô ta hiểu hơn vấn đề cô ta cần thể hiện.” Lâm Hùng nhận xét sau đó yêu cầu Hiểu Hân tìm Lệ Chi nói chuyện.

Hiểu Hân thở dài sau đó đi về phía Lệ Chi. Lệ chi đang nghỉ uống nước, bên cạnh Nghiêm Thuận đang chấm lại mồ hôi và dậm lại phấn cho cô ta.

Lệ Chi nhướn mày khi thấy Hiểu Hân lại gần.

“Thế nào, xong rồi chứ? Tao có thể cởi cái bộ đồ khó chịu này ra chưa?”

“Nhiếp ảnh gia Lâm Hùng vẫn chưa hài lòng, chị nghỉ một lát đi rồi chụp tiếp” Hiểu Hân nhìn Lệ Chi nói

“Sao! Còn gì nữa mà chưa hài lòng, từ trước đến nay chưa có nhiếp ảnh gia nào chê tao cả” Lệ Chi mắt long lên tức giận.

“Chị nên tiết chế vẻ gợi cảm lại, tôi muốn người xem nhìn bức hình vừa thấy cuốn hút mà vẫn thấy có chút e ngại với vẻ đẹp nguy hiểm này”

“Ý tưởng quái quỷ gì thế, mày cho rằng mày là ai mà có thể dạy tao diễn xuất thế nào chứ”. Lệ Chi tức giận to tiếng khiến mọi người chú ý.

“Tôi không có đủ trình độ dạy chị, tôi chỉ vì công việc mà yêu cầu chị hợp tác thôi” Hiểu Hân lạnh lùng nhìn thẳng Lệ Chi nói.

“Mày…” Lệ Chị tức đến nghẹn họng. Quản lý của Lệ Chi tiến đến đưa cho cô ta ly nước sau đó ghé tai Lệ Chi nói nhỏ, yêu cầu cô ta bình tĩnh giữ hình tượng vì đang có rất nhiều người nhìn vào.

Hiểu Hân nói xong liền quay đi luôn. Hiểu Hân mở cửa đi ra khỏi phòng chụp, cô muốn hít thở không khí thoáng đãng bên ngoài một chút.

“Hiểu Hân chờ mình với!”

Hiểu Hân quay lại đã thấy Mai Phương chạy theo sau. Lúc trước do bận việc nên Hiểu Hân không phát hiện ra Mai Phương đã tới từ lúc nào.

“Sao lại là cô ta chứ, cậu đúng là đen đủi thật”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .